Về cái Avatar của tôi
Người ta nói, con tàu nào cũng có nhiều bến đỗ, nhưng chỉ có 01 chốn để về. Ngoài nghĩa gia đình, mái ấm, câu ấy cũng nhằm khẳng định ai cũng có 01 miền quê, 01 xứ sở. Ai cũng từng có kỷ niệm. Kỷ niệm đáng nhớ nhất, rung động nhất là khi ta còn trẻ. Vì vậy, tiếng gọi quê hương có sức lay động vạn cổ, làm lắng hồn người.
Quê tôi có con sông, có ruộng đồng, bờ, bãi. Hai bên bờ là những hàng tre trải dài ngút tầm mắt. Ở vài đoạn giữa dòng, thỉnh thoảng lại xuất hiện dăm bãi bồi. Mùa nước nông, một số gia đình ven sông có thể tranh thủ trồng 01, 02 vụ màu. Sản phẩm thu được chẳng làm họ giàu lên nhưng giọt mồ hôi đổ xuống làm cho luống ngô thêm xanh, hàng đậu thêm trái bao giờ cũng bồi đắp cho tâm hồn họ 01 tình yêu quê hương và ý chí vươn lên mãnh liệt.
Tuổi thơ hái hoa, đuổi bướm và những lần dắt xe đạp tập tễnh đi tắt qua chiếc cầu tre chênh vênh đến trường đã để lại trong tôi những kỷ niệm đẹp. Ngày ấy, tôi còn nhỏ, lòng sông như rộng hơn. Đoạn giữa sông có thể nhìn thấy đáy. Bọn tôi dăm bảy đứa từng lặn sâu xuống đáy sông để thử sức chịu đựng của nhau. Ai lên mặt nước đầu tiên phải chiêu đãi cả bọn 01 bữa sắn luộc sau lưng trường.
Cầu do người dân quê tôi tự làm để qua sông sản xuất nông nghiệp nên không chắc chắn, vững chãi và tiện dụng như nhiều chiếc cầu của thế kỷ 21 hiện tại. Lần đầu dắt xe qua cầu, gió thổi chiều dịu, lòng cậu học trò nhà quê bỗng trào lên cảm giác lâng lâng khó tả. Vừa thấy mình vẫn còn trẻ con, lại vừa thấy lớp vỏ cũ trong mình hình như bắt đầu bong ra. Ra đến đoạn giữa sông, tôi chợt chới với vì hình như chiếc cầu đang trôi xuôi về phía biển. Hoảng hốt, tôi nhìn về bên kia bờ hòng tìm người giúp. Tre vẫn xanh, chim vẫn hót; và lau sậy vẫn rì rào. Cầu vẫn không trôi như tôi nghĩ. Chỉ tại mặt cầu sát dòng nước; nước chảy, cầu dài, gió thổi nên thị giác của tôi bị đánh lừa. Âm thanh cọc cạch của chiếc xe va vào thân tre vắt ngang thân cầu và cảm giác vừa lâng lâng, vừa hụt hẫng, chới với thời còn đi học vẫn theo tôi đến tận bây giờ. Mỗi lần hồi tưởng, càng thấy quê hương, ruộng đồng, bờ bãi, nắng, gió và màu xanh hiền hòa của xứ sở là 01 phần máu thịt không thể thiếu trong tôi.
Lội diễn đàn, nhiều người hỏi sao lâu post 1 cái Avatar thế. Tôi chỉ cười. Đơn giản là tôi chưa chọn được cái avatar ưng ý. Tôi thích những cái trong xanh, có nắng, có gió, có đồng lúa rì rào, bờ tre xào xạc. Tôi mong quê hương tôi đổi thay, nhưng tôi lại thích những hình ảnh mộc mạc, đơn sơ, đậm chất quê, những thứ không thể tìm thấy ở thành thị bao giờ. Với tôi, avatar là hình ảnh vừa xa, vừa gần, vừa mộc mạc, cụ thể nhưng cũng có thể là cái xa xôi, diệu vợi. Trùm lên tất cả, đó là màu xanh bất tận. Màu của sự sống, màu của tương lai.