TÔI LÀ ĐẠI ÚY

caykhewinter

Thượng Tá
Thì @bocau đang hót cùng @caykhewinter đấy;

Về cái Avatar của tôi



Người ta nói, con tàu nào cũng có nhiều bến đỗ, nhưng chỉ có 01 chốn để về. Ngoài nghĩa gia đình, mái ấm, câu ấy cũng nhằm khẳng định ai cũng có 01 miền quê, 01 xứ sở. Ai cũng từng có kỷ niệm. Kỷ niệm đáng nhớ nhất, rung động nhất là khi ta còn trẻ. Vì vậy, tiếng gọi quê hương có sức lay động vạn cổ, làm lắng hồn người.


Quê tôi có con sông, có ruộng đồng, bờ, bãi. Hai bên bờ là những hàng tre trải dài ngút tầm mắt. Ở vài đoạn giữa dòng, thỉnh thoảng lại xuất hiện dăm bãi bồi. Mùa nước nông, một số gia đình ven sông có thể tranh thủ trồng 01, 02 vụ màu. Sản phẩm thu được chẳng làm họ giàu lên nhưng giọt mồ hôi đổ xuống làm cho luống ngô thêm xanh, hàng đậu thêm trái bao giờ cũng bồi đắp cho tâm hồn họ 01 tình yêu quê hương và ý chí vươn lên mãnh liệt.


Tuổi thơ hái hoa, đuổi bướm và những lần dắt xe đạp tập tễnh đi tắt qua chiếc cầu tre chênh vênh đến trường đã để lại trong tôi những kỷ niệm đẹp. Ngày ấy, tôi còn nhỏ, lòng sông như rộng hơn. Đoạn giữa sông có thể nhìn thấy đáy. Bọn tôi dăm bảy đứa từng lặn sâu xuống đáy sông để thử sức chịu đựng của nhau. Ai lên mặt nước đầu tiên phải chiêu đãi cả bọn 01 bữa sắn luộc sau lưng trường.


Cầu do người dân quê tôi tự làm để qua sông sản xuất nông nghiệp nên không chắc chắn, vững chãi và tiện dụng như nhiều chiếc cầu của thế kỷ 21 hiện tại. Lần đầu dắt xe qua cầu, gió thổi chiều dịu, lòng cậu học trò nhà quê bỗng trào lên cảm giác lâng lâng khó tả. Vừa thấy mình vẫn còn trẻ con, lại vừa thấy lớp vỏ cũ trong mình hình như bắt đầu bong ra. Ra đến đoạn giữa sông, tôi chợt chới với vì hình như chiếc cầu đang trôi xuôi về phía biển. Hoảng hốt, tôi nhìn về bên kia bờ hòng tìm người giúp. Tre vẫn xanh, chim vẫn hót; và lau sậy vẫn rì rào. Cầu vẫn không trôi như tôi nghĩ. Chỉ tại mặt cầu sát dòng nước; nước chảy, cầu dài, gió thổi nên thị giác của tôi bị đánh lừa. Âm thanh cọc cạch của chiếc xe va vào thân tre vắt ngang thân cầu và cảm giác vừa lâng lâng, vừa hụt hẫng, chới với thời còn đi học vẫn theo tôi đến tận bây giờ. Mỗi lần hồi tưởng, càng thấy quê hương, ruộng đồng, bờ bãi, nắng, gió và màu xanh hiền hòa của xứ sở là 01 phần máu thịt không thể thiếu trong tôi.


Lội diễn đàn, nhiều người hỏi sao lâu post 1 cái Avatar thế. Tôi chỉ cười. Đơn giản là tôi chưa chọn được cái avatar ưng ý. Tôi thích những cái trong xanh, có nắng, có gió, có đồng lúa rì rào, bờ tre xào xạc. Tôi mong quê hương tôi đổi thay, nhưng tôi lại thích những hình ảnh mộc mạc, đơn sơ, đậm chất quê, những thứ không thể tìm thấy ở thành thị bao giờ. Với tôi, avatar là hình ảnh vừa xa, vừa gần, vừa mộc mạc, cụ thể nhưng cũng có thể là cái xa xôi, diệu vợi. Trùm lên tất cả, đó là màu xanh bất tận. Màu của sự sống, màu của tương lai.
 

bocau

Đại Tá
Thế chữ "winter" có ý nghĩa gì?
Về cái Avatar của tôi


Người ta nói, con tàu nào cũng có nhiều bến đỗ, nhưng chỉ có 01 chốn để về. Ngoài nghĩa gia đình, mái ấm, câu ấy cũng nhằm khẳng định ai cũng có 01 miền quê, 01 xứ sở. Ai cũng từng có kỷ niệm. Kỷ niệm đáng nhớ nhất, rung động nhất là khi ta còn trẻ. Vì vậy, tiếng gọi quê hương có sức lay động vạn cổ, làm lắng hồn người.


Quê tôi có con sông, có ruộng đồng, bờ, bãi. Hai bên bờ là những hàng tre trải dài ngút tầm mắt. Ở vài đoạn giữa dòng, thỉnh thoảng lại xuất hiện dăm bãi bồi. Mùa nước nông, một số gia đình ven sông có thể tranh thủ trồng 01, 02 vụ màu. Sản phẩm thu được chẳng làm họ giàu lên nhưng giọt mồ hôi đổ xuống làm cho luống ngô thêm xanh, hàng đậu thêm trái bao giờ cũng bồi đắp cho tâm hồn họ 01 tình yêu quê hương và ý chí vươn lên mãnh liệt.


Tuổi thơ hái hoa, đuổi bướm và những lần dắt xe đạp tập tễnh đi tắt qua chiếc cầu tre chênh vênh đến trường đã để lại trong tôi những kỷ niệm đẹp. Ngày ấy, tôi còn nhỏ, lòng sông như rộng hơn. Đoạn giữa sông có thể nhìn thấy đáy. Bọn tôi dăm bảy đứa từng lặn sâu xuống đáy sông để thử sức chịu đựng của nhau. Ai lên mặt nước đầu tiên phải chiêu đãi cả bọn 01 bữa sắn luộc sau lưng trường.


Cầu do người dân quê tôi tự làm để qua sông sản xuất nông nghiệp nên không chắc chắn, vững chãi và tiện dụng như nhiều chiếc cầu của thế kỷ 21 hiện tại. Lần đầu dắt xe qua cầu, gió thổi chiều dịu, lòng cậu học trò nhà quê bỗng trào lên cảm giác lâng lâng khó tả. Vừa thấy mình vẫn còn trẻ con, lại vừa thấy lớp vỏ cũ trong mình hình như bắt đầu bong ra. Ra đến đoạn giữa sông, tôi chợt chới với vì hình như chiếc cầu đang trôi xuôi về phía biển. Hoảng hốt, tôi nhìn về bên kia bờ hòng tìm người giúp. Tre vẫn xanh, chim vẫn hót; và lau sậy vẫn rì rào. Cầu vẫn không trôi như tôi nghĩ. Chỉ tại mặt cầu sát dòng nước; nước chảy, cầu dài, gió thổi nên thị giác của tôi bị đánh lừa. Âm thanh cọc cạch của chiếc xe va vào thân tre vắt ngang thân cầu và cảm giác vừa lâng lâng, vừa hụt hẫng, chới với thời còn đi học vẫn theo tôi đến tận bây giờ. Mỗi lần hồi tưởng, càng thấy quê hương, ruộng đồng, bờ bãi, nắng, gió và màu xanh hiền hòa của xứ sở là 01 phần máu thịt không thể thiếu trong tôi.


Lội diễn đàn, nhiều người hỏi sao lâu post 1 cái Avatar thế. Tôi chỉ cười. Đơn giản là tôi chưa chọn được cái avatar ưng ý. Tôi thích những cái trong xanh, có nắng, có gió, có đồng lúa rì rào, bờ tre xào xạc. Tôi mong quê hương tôi đổi thay, nhưng tôi lại thích những hình ảnh mộc mạc, đơn sơ, đậm chất quê, những thứ không thể tìm thấy ở thành thị bao giờ. Với tôi, avatar là hình ảnh vừa xa, vừa gần, vừa mộc mạc, cụ thể nhưng cũng có thể là cái xa xôi, diệu vợi. Trùm lên tất cả, đó là màu xanh bất tận. Màu của sự sống, màu của tương lai.
 

bocau

Đại Tá
@caykhewinter lúc nào cũng có những bài viết hay; @bocau phải chuyển sang ăn khế trả vàng thôi:D
Về cái Avatar của tôi


Người ta nói, con tàu nào cũng có nhiều bến đỗ, nhưng chỉ có 01 chốn để về. Ngoài nghĩa gia đình, mái ấm, câu ấy cũng nhằm khẳng định ai cũng có 01 miền quê, 01 xứ sở. Ai cũng từng có kỷ niệm. Kỷ niệm đáng nhớ nhất, rung động nhất là khi ta còn trẻ. Vì vậy, tiếng gọi quê hương có sức lay động vạn cổ, làm lắng hồn người.


Quê tôi có con sông, có ruộng đồng, bờ, bãi. Hai bên bờ là những hàng tre trải dài ngút tầm mắt. Ở vài đoạn giữa dòng, thỉnh thoảng lại xuất hiện dăm bãi bồi. Mùa nước nông, một số gia đình ven sông có thể tranh thủ trồng 01, 02 vụ màu. Sản phẩm thu được chẳng làm họ giàu lên nhưng giọt mồ hôi đổ xuống làm cho luống ngô thêm xanh, hàng đậu thêm trái bao giờ cũng bồi đắp cho tâm hồn họ 01 tình yêu quê hương và ý chí vươn lên mãnh liệt.


Tuổi thơ hái hoa, đuổi bướm và những lần dắt xe đạp tập tễnh đi tắt qua chiếc cầu tre chênh vênh đến trường đã để lại trong tôi những kỷ niệm đẹp. Ngày ấy, tôi còn nhỏ, lòng sông như rộng hơn. Đoạn giữa sông có thể nhìn thấy đáy. Bọn tôi dăm bảy đứa từng lặn sâu xuống đáy sông để thử sức chịu đựng của nhau. Ai lên mặt nước đầu tiên phải chiêu đãi cả bọn 01 bữa sắn luộc sau lưng trường.


Cầu do người dân quê tôi tự làm để qua sông sản xuất nông nghiệp nên không chắc chắn, vững chãi và tiện dụng như nhiều chiếc cầu của thế kỷ 21 hiện tại. Lần đầu dắt xe qua cầu, gió thổi chiều dịu, lòng cậu học trò nhà quê bỗng trào lên cảm giác lâng lâng khó tả. Vừa thấy mình vẫn còn trẻ con, lại vừa thấy lớp vỏ cũ trong mình hình như bắt đầu bong ra. Ra đến đoạn giữa sông, tôi chợt chới với vì hình như chiếc cầu đang trôi xuôi về phía biển. Hoảng hốt, tôi nhìn về bên kia bờ hòng tìm người giúp. Tre vẫn xanh, chim vẫn hót; và lau sậy vẫn rì rào. Cầu vẫn không trôi như tôi nghĩ. Chỉ tại mặt cầu sát dòng nước; nước chảy, cầu dài, gió thổi nên thị giác của tôi bị đánh lừa. Âm thanh cọc cạch của chiếc xe va vào thân tre vắt ngang thân cầu và cảm giác vừa lâng lâng, vừa hụt hẫng, chới với thời còn đi học vẫn theo tôi đến tận bây giờ. Mỗi lần hồi tưởng, càng thấy quê hương, ruộng đồng, bờ bãi, nắng, gió và màu xanh hiền hòa của xứ sở là 01 phần máu thịt không thể thiếu trong tôi.


Lội diễn đàn, nhiều người hỏi sao lâu post 1 cái Avatar thế. Tôi chỉ cười. Đơn giản là tôi chưa chọn được cái avatar ưng ý. Tôi thích những cái trong xanh, có nắng, có gió, có đồng lúa rì rào, bờ tre xào xạc. Tôi mong quê hương tôi đổi thay, nhưng tôi lại thích những hình ảnh mộc mạc, đơn sơ, đậm chất quê, những thứ không thể tìm thấy ở thành thị bao giờ. Với tôi, avatar là hình ảnh vừa xa, vừa gần, vừa mộc mạc, cụ thể nhưng cũng có thể là cái xa xôi, diệu vợi. Trùm lên tất cả, đó là màu xanh bất tận. Màu của sự sống, màu của tương lai.
 

backhand-ghost

Đại Tá
Mình xem đi xem lại mà k biết phải trả lời bác BG sao cho phải. Có thể tạm nói thế này, viết là 1 trạng thái ngẫu hứng, 1 cách trải lòng. Nội dung trang viết có thể là những cái giống thật mà chẳng phải là thật. Thông điệp và giải mã thông điệp là 02 việc khác nhau. Chưa bao giờ người đời bảo bác Xuân Diệu bình thơ, làm phê bình văn học hay hơn bác Hoài Thanh cả; tất nhiên mình chỉ đề cập đến đặc thù của hoạt động cầm bút, gõ phím, k dám đặt mình ngang với bác Xuân Diệu hay Hoài Thanh. Nên bác BG bảo mình "nợ" 01 lời giải thích làm mình băn khoăn quá.

Mình lên diễn đàn cũng chỉ dám nhặt nhạnh chút kiến thức về kỹ thuật xử lý bóng, nếu may mắn thì gặp cố nhân, có thêm bạn mới, chém gió 1 tí, k dám phê bình đám hát đầy hay vơi, con hát đẹp hay giọng ca cắc củm....

Mình vào mụcBóng bàn thế giớivideo bóng bàn, thấy bác BG bình nhiều trận đấu rất tâm đắc. Trải nghiệm bóng bàn của bác BG cũng được chia sẻ theo kiểu của người trao đi gan ruột, chưa khi nào mình nghĩ bác BG nói chuyện với tư cách của người k phải lo lắng về cơm áo hay 01 bác BG đã học hành bài bản ở Trung Quốc cả. Mình cũng có bình vài trận, nhưng rồi thấy viết được như vậy thì tốn thời gian quá nên thi thoảng mới dám chen chân. Vì vậy, mình chẳng khi nào yêu cầu hay đòi hỏi bác BG giải thích gì thêm.

Suy cho cùng, viết cũng một cách trải lòng, là hoạt động đơn phương đi tìm một thế giới khác mà lâu nay mình chưa để mắt tới, là "dĩ văn hội hữu, dĩ hữu hợp nhân" theo cách nói đáng phục của Khổng Tử.

Mong được học hỏi cú đánh trái của bác BG.
Bác xem chưa kỹ, người nợ một câu giải thích là "bạn tôi" chứ ko phải bác (cộng đồng này ko phải của riêng BQT, khi thay đổi như vậy nó không báo cũng được nhưng cũng nên có đôi lời giải thích, cũng may là cái danh xưng đó ok chứ nó gọi mình là con gì đó thì cũng căng), còn tôi và bác thì chúng ta ko phải là "bạn tôi". Tôi đọc dúng đến đoạn này là dừng luôn, ko xem phần tiếp theo bác nói gì nữa, mất công lại hiểu lầm, phí thời gian của tôi.
Nhắc lại là tôi đồng cảm với bác chứ ko có ý kiến về văn vẻ của bác. Thứ hai, bác mới hơn 35-36t đừng bàn về nhân sinh, bàn việc đời nhiều quá, có nhiều thứ ở độ tuổi của bác và tôi ko thể hiểu cho thật thấu đáo đâu, cứ bình tĩnh. Xin lỗi nếu comt với thiện ý trước đó của tôi làm bác ko hiểu nổi và mất hứng.
Thân.
 
Last edited:

caykhewinter

Thượng Tá
Bác xem chưa kỹ, người nợ một câu giải thích là "bạn tôi" chứ ko phải bác (cộng đồng này ko phải của riêng BQT, khi thay đổi như vậy nó không báo cũng được nhưng cũng nên có đôi lời giải thích, cũng may là cái danh xưng đó ok chứ nó gọi mình là con gì đó thì cũng căng), còn tôi và bác thì chúng ta ko phải là "bạn tôi". Tôi đọc dúng đến đoạn này là dừng luôn, ko xem phần tiếp theo bác nói gì nữa, mất công lại hiểu lầm, phí thời gian của tôi.
Nhắc lại là tôi đồng cảm với bác chứ ko có ý kiến về văn vẻ của bác. Thứ hai, bác mới hơn 35-36t đừng bàn về nhân sinh, bàn việc đời nhiều quá, có nhiều thứ ở độ tuổi của bác và tôi ko thể hiểu cho thật thấu đáo đâu, cứ bình tĩnh. Xin lỗi nếu comt với thiện ý trước đó của tôi làm bác ko hiểu nổi và mất hứng.
Thân.
Hì hì, chém gió 1 tí cho khuây khỏa, mình chẳng có ý gì với bác cả. Hỏi ông bạn của mình ("bạn tôi" hay "chú em" trong bài) thì chắc chẳng ai trả lời tôi và bác đâu, lại mệt đầu. Còn bàn luận việc đời thì bàn sao được đây bác? Mình có phải đời đâu mà hiểu đời? Nhiều lúc mình chả hiểu nổi mình thì hiểu thế nào được đời đây bác? Nhưng chém gió với bác cũng có cái ý vị riêng. Vui thôi bác.
 
Last edited:

backhand-ghost

Đại Tá
Hì hì, chém gió 1 tí cho khuây khỏa, mình chẳng có ý gì với với bác đâu. Hỏi ông bạn của mình ("bạn tôi" hay "chú em" trong bài) thì chắc chẳng ai trả lời tôi và bác đâu, lại mệt đầu. Còn bàn luận việc đời thì bàn sao được đây bác? Mình có phải đời đâu mà hiểu đời? Nhiều lúc mình chả hiểu nổi mình thì hiểu thế nào được đời đây bác? Nhưng chém gió với bác cũng có cái ý vị riêng. Vui thôi bác.
Cũng không có gì mà, bác ko cáu kỉnh chứng tỏ đúng là bác tiết chế tốt thật, nhiều khi tôi nói chuyện cực khó nghe ^\^
 

caykhewinter

Thượng Tá
Cũng không có gì mà, bác ko cáu kỉnh chứng tỏ đúng là bác tiết chế tốt thật, nhiều khi tôi nói chuyện cực khó nghe ^\^
Nhiều bài bình về các trận đấu đỉnh cao thế giới và khu vực của bác rất tốt, có chiều sâu. Bác cũng chịu khó và trải nghiệm nhiều. Ít người làm được như bác.
 

Huy TrQ

Trung Sỹ
Ko biết khi nào diễn đàn có quân hàm Đại Tướng để mình có gắng!!!o_O
Quan nhất thời, dân vạn đại.
Lên Tướng làm gì cho vất vả hả bác?

Lên rồi lại phải giữ danh tiết, không đc phóng khoáng.
Vì thấy người ta nói "Bẩn Tướng" chứ ai nói "bẩn lính"?
 

ngphe

Moderator
Về cái Avatar của tôi


Người ta nói, con tàu nào cũng có nhiều bến đỗ, nhưng chỉ có 01 chốn để về. Ngoài nghĩa gia đình, mái ấm, câu ấy cũng nhằm khẳng định ai cũng có 01 miền quê, 01 xứ sở. Ai cũng từng có kỷ niệm. Kỷ niệm đáng nhớ nhất, rung động nhất là khi ta còn trẻ. Vì vậy, tiếng gọi quê hương có sức lay động vạn cổ, làm lắng hồn người.


Quê tôi có con sông, có ruộng đồng, bờ, bãi. Hai bên bờ là những hàng tre trải dài ngút tầm mắt. Ở vài đoạn giữa dòng, thỉnh thoảng lại xuất hiện dăm bãi bồi. Mùa nước nông, một số gia đình ven sông có thể tranh thủ trồng 01, 02 vụ màu. Sản phẩm thu được chẳng làm họ giàu lên nhưng giọt mồ hôi đổ xuống làm cho luống ngô thêm xanh, hàng đậu thêm trái bao giờ cũng bồi đắp cho tâm hồn họ 01 tình yêu quê hương và ý chí vươn lên mãnh liệt.


Tuổi thơ hái hoa, đuổi bướm và những lần dắt xe đạp tập tễnh đi tắt qua chiếc cầu tre chênh vênh đến trường đã để lại trong tôi những kỷ niệm đẹp. Ngày ấy, tôi còn nhỏ, lòng sông như rộng hơn. Đoạn giữa sông có thể nhìn thấy đáy. Bọn tôi dăm bảy đứa từng lặn sâu xuống đáy sông để thử sức chịu đựng của nhau. Ai lên mặt nước đầu tiên phải chiêu đãi cả bọn 01 bữa sắn luộc sau lưng trường.


Cầu do người dân quê tôi tự làm để qua sông sản xuất nông nghiệp nên không chắc chắn, vững chãi và tiện dụng như nhiều chiếc cầu của thế kỷ 21 hiện tại. Lần đầu dắt xe qua cầu, gió thổi chiều dịu, lòng cậu học trò nhà quê bỗng trào lên cảm giác lâng lâng khó tả. Vừa thấy mình vẫn còn trẻ con, lại vừa thấy lớp vỏ cũ trong mình hình như bắt đầu bong ra. Ra đến đoạn giữa sông, tôi chợt chới với vì hình như chiếc cầu đang trôi xuôi về phía biển. Hoảng hốt, tôi nhìn về bên kia bờ hòng tìm người giúp. Tre vẫn xanh, chim vẫn hót; và lau sậy vẫn rì rào. Cầu vẫn không trôi như tôi nghĩ. Chỉ tại mặt cầu sát dòng nước; nước chảy, cầu dài, gió thổi nên thị giác của tôi bị đánh lừa. Âm thanh cọc cạch của chiếc xe va vào thân tre vắt ngang thân cầu và cảm giác vừa lâng lâng, vừa hụt hẫng, chới với thời còn đi học vẫn theo tôi đến tận bây giờ. Mỗi lần hồi tưởng, càng thấy quê hương, ruộng đồng, bờ bãi, nắng, gió và màu xanh hiền hòa của xứ sở là 01 phần máu thịt không thể thiếu trong tôi.


Lội diễn đàn, nhiều người hỏi sao lâu post 1 cái Avatar thế. Tôi chỉ cười. Đơn giản là tôi chưa chọn được cái avatar ưng ý. Tôi thích những cái trong xanh, có nắng, có gió, có đồng lúa rì rào, bờ tre xào xạc. Tôi mong quê hương tôi đổi thay, nhưng tôi lại thích những hình ảnh mộc mạc, đơn sơ, đậm chất quê, những thứ không thể tìm thấy ở thành thị bao giờ. Với tôi, avatar là hình ảnh vừa xa, vừa gần, vừa mộc mạc, cụ thể nhưng cũng có thể là cái xa xôi, diệu vợi. Trùm lên tất cả, đó là màu xanh bất tận. Màu của sự sống, màu của tương lai.
man mác như Thạch Lam
 

caykhewinter

Thượng Tá
Quan nhất thời, dân vạn đại.
Lên Tướng làm gì cho vất vả hả bác?

Lên rồi lại phải giữ danh tiết, không đc phóng khoáng.
Vì thấy người ta nói "Bẩn Tướng" chứ ai nói "bẩn lính"?
Có tá chắc có tướng bác ơi. Tướng chém gió hẳn có tiêu chuẩn riêng. K biết đã có ai được phong tướng ở diễn đàn bóng bàn chưa?
 

Bình luận từ Facebook

Top