Ngoài lề - Thơ cho anh!

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Đúng nó là cái gu, em nghe hổ lốn, nhiều nhất là nghe Nhạc vàng :D. Kiến thức về âm nhạc ~0. Đôi khi nghe, thích mà không biết diễn tả sao cho rõ ràng, cứ thấy xuôi tai là nghe. Nghe cứ thấy có mình trong đó là được, chả để ý tác giả muốn nói gì, viết về cái gì đâu, không chừng ông viết về nỗi đau, mình lại thấy hạnh phúc trong đó, kê kê! :)
Thì đấy chính là mục đích của âm nhạc mà, anh nghe nhạc nhiều do ngày xưa phải học nhiều, mà học nhiều không có gì làm thì mệt lắm, thành ra vừa học vừa nghe nhạc thành quen, đến giờ, cần làm cái gì tập trung một chút lại phải bật nhạc lên nghe mới tập trung làm được

Anh rỗi rãi không nghe nhạc, ít khi nghe, ngày xưa thì xem phim, nghiên cứu bóng bánh, giờ rỗi thì toàn lên org chém gió. Đọc sách bây giờ ép chỉ tiêu :p nên cũng phải nghe nhạc nhiều, vì đọc nhanh mà không nghe thì đau đầu lắm, không tập trung và không đọc lâu, đọc nhiều được
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Đúng nó là cái gu, em nghe hổ lốn, nhiều nhất là nghe Nhạc vàng :D. Kiến thức về âm nhạc ~0. Đôi khi nghe, thích mà không biết diễn tả sao cho rõ ràng, cứ thấy xuôi tai là nghe. Nghe cứ thấy có mình trong đó là được, chả để ý tác giả muốn nói gì, viết về cái gì đâu, không chừng ông viết về nỗi đau, mình lại thấy hạnh phúc trong đó, kê kê! :)
Anh ngoài đọc được nốt trên khuông, còn mọi thứ cũng mù tịt :(
 

gaumeo

Đại Tá
Đúng nó là cái gu, em nghe hổ lốn, nhiều nhất là nghe Nhạc vàng :D. Kiến thức về âm nhạc ~0. Đôi khi nghe, thích mà không biết diễn tả sao cho rõ ràng, cứ thấy xuôi tai là nghe. Nghe cứ thấy có mình trong đó là được, chả để ý tác giả muốn nói gì, viết về cái gì đâu, không chừng ông viết về nỗi đau, mình lại thấy hạnh phúc trong đó, kê kê! :)
Ông nghe lúc say hay tỉnh. Say hay tỉnh mà nghe nhạc thành nửa tỉnh nửa say là cao thủ đấy nhé.
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Chết mất, Trịnh Công Sơn mà đọc hết những thứ này chắc sáng tác đc vài bài bất hủ đó
Nhạc Trịnh có rất nhiều thể loại, nhạc thiếu nhi Trịnh cũng rất hay, nhưng Khánh Ly mà hát chắc ko hay lắm, nhạc đỏ Trịnh cũng có, cũng rất đc....
Túm lại là em ngồi cành thấp nên em thấy vậy thôi ạ
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
ƯỚT MƯA

Chiều đông tha thẩn những giọt mưa
Em nép mình bên hiên, tóc ướt
Anh cạnh bên, mắt chạm nhìn, cùng hướng
Nhoẻn miệng cười, lạ cứ ngỡ là quen

Ghét lắm cơ, ánh mắt sao khó quên
Len lỏi trong giấc mơ, êm đềm, em thức giấc
Ấm nồng quá dù đêm đông gió bấc
Trống giục quân, tim loạn nhịp...là yêu?!

Trời đổ mưa khi nắng đã xế chiều
Gặp lại nụ cười bên hiên mưa xưa ấy
Bàn tay kia lau vết mưa trốn chạy
Trên tóc thề, cô ấy, đầu ngả vai

Đêm năm canh, tiếng gà gáy thở dài
Nước mắt hoen mi, trái tim còn thổn thức
Nụ cười xưa, thắt đau nơi lồng ngực
Nắng mai lên để lại một giọt mưa
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Ta con sói đầu đàn bơ vơ

Ta con sói ngỗ ngược ngu ngơ
giơ đầu chịu lao đầu săn mồi máu
Trong cuộc trường trinh đi tìm cái sống
Thách thức cái chết vạn lần

Đông lạnh lẽo ta chẳng ngại ngần
Trong gió tuyết dẫn đàn tìm chỗ trú
Trong bão lũ quăng mình trong thác đổ
Xẻ thân mình giữa rừng đạn mưa tên

Nhưng khi thành quả cuối cuộc hành trình
Ta con sói, lẻ loi quơ quạnh
Trong ta những nóng sôi bất hạnh
Cứ chồm lên không thể chia tan

Đứng mỏm đồi gió lộng đại ngàn
Ta hú gọi, hồn ta phiêu theo gió
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Cuộc đời ta mơ chỉ hoa hồng
Chân ta dẫm trên trăm ngàn gai nhọn
Ánh mắt ta hướng về núi xa xanh ngọn
Thân ta đi ngập ngụa giữ sình lầy

Kẻ mơ hoang hay kẻ khoác lác đọa đầy
Tim ta sáng, và óc ta bừng cháy ...
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Đêm không ngủ

Khi vạn vật chìm vào trong giấc ngủ
Hoài bão kia vẫn lơ lửng trên đầu
Gi ấc mơ xưa chưa một phút phai màu
Đêm không ngủ, không phải đêm mất ngủ

Ánh sáng soi từng đường gân mờ tỏ
Ánh đèn đêm còn rực sáng bàn đêm
Trái tim ta thổn thức, vẫn chong đèn
Đêm không ngủ, không phải đêm mất ngủ

Con tim đó, đường đi chưa sáng tỏ
Đôi chân run, dù vẫn vững vàng
Đạp chông kia không sợ những hoang toàng
Đêm không ngủ, không phải đêm mất ngủ

Cuộc đời là cuộc trường trinh tìm rõ
Mộng mơ là hoài bão chẳng tàn phai ,,,
 

KVKM

Đại Uý
Đêm không ngủ

Khi vạn vật chìm vào trong giấc ngủ
Hoài bão kia vẫn lơ lửng trên đầu
Gi ấc mơ xưa chưa một phút phai màu
Đêm không ngủ, không phải đêm mất ngủ

Ánh sáng soi từng đường gân mờ tỏ
Ánh đèn đêm còn rực sáng bàn đêm
Trái tim ta thổn thức, vẫn chong đèn
Đêm không ngủ, không phải đêm mất ngủ

Con tim đó, đường đi chưa sáng tỏ
Đôi chân run, dù vẫn vững vàng
Đạp chông kia không sợ những hoang toàng
Đêm không ngủ, không phải đêm mất ngủ

Cuộc đời là cuộc trường trinh tìm rõ
Mộng mơ là hoài bão chẳng tàn phai ,,,
@Trạng .... CÁ
Thơ, thẩn hoài có mà thức đến mai
Toàn ủ mưu! tóc còn chỗ nào mà mọc
Nhiều chỗ có, nhưng riêng đầu thì trọc
Vì sự đời ép hai chữ - Triết Gia...
( Chém 1 tí:p)
 

Trạng .... CÁ

Đại Tá
Sáng nay Hà Nội mưa buồn quá

Giấu mình trong góc quán buồn tênh
Ngoài hiên vắng, mưa cứ rơi rơi mãi
Những giọt mưa mảnh như tơ đan mãi
Vào hư không, vào ám ảnh, tương tư

Ai chả có thời, mơ mộng, ngu ngơ
Vĩ cuồng hóa, những điều nhỏ nhặt
Thần thánh hóa những con người chân thật
Hóa mộng mơ khi sương rớt bờ vai

Ai cũng có thời, trai trẻ, rộng dài
Tơ tưởng đuổi, ước mơ, quên bươn trải
Chân dép đứt ngỡ mình như Nguyễn Trãi
Ngả lưng lên sự vĩ đại thánh nhân

Vậy mà tôi, khi đã sắp tứ tuần
Vẫn mơ mộng, vẫn hoài mơ mộng mãi
Con tim trống vẫn chưa từng yêu lại
Môi nứt tung vẫn đợi một nụ hôn

Phải chăng ta là kẻ mất khôn
Xa hiện thực, và mong manh dễ vỡ
Yêu một lần, và mơ điều không rõ
Giận một người, rồi yêu vũ trụ mơ

Thôi, nhủ mình, ta kẻ khù khờ
Cứ dấn bước trên con đường gian khó
Những điều mong, cuối con đường sẽ tỏ
'Không thành công, ta có thể thành nhân' ...
 

gaumeo

Đại Tá
Sáng nay Hà Nội mưa buồn quá

Giấu mình trong góc quán buồn tênh
Ngoài hiên vắng, mưa cứ rơi rơi mãi
Những giọt mưa mảnh như tơ đan mãi
Vào hư không, vào ám ảnh, tương tư

Ai chả có thời, mơ mộng, ngu ngơ
Vĩ cuồng hóa, những điều nhỏ nhặt
Thần thánh hóa những con người chân thật
Hóa mộng mơ khi sương rớt bờ vai

Ai cũng có thời, trai trẻ, rộng dài
Tơ tưởng đuổi, ước mơ, quên bươn trải
Chân dép đứt ngỡ mình như Nguyễn Trãi
Ngả lưng lên sự vĩ đại thánh nhân

Vậy mà tôi, khi đã sắp tứ tuần
Vẫn mơ mộng, vẫn hoài mơ mộng mãi
Con tim trống vẫn chưa từng yêu lại
Môi nứt tung vẫn đợi một nụ hôn

Phải chăng ta là kẻ mất khôn
Xa hiện thực, và mong manh dễ vỡ
Yêu một lần, và mơ điều không rõ
Giận một người, rồi yêu vũ trụ mơ

Thôi, nhủ mình, ta kẻ khù khờ
Cứ dấn bước trên con đường gian khó
Những điều mong, cuối con đường sẽ tỏ
'Không thành công, ta có thể thành nhân' ...
Quán đông thế mà vẫn buồn tênh hả bác? Thế dư lào với là đông?
 

CÁNGỰA02

Trung Sỹ
Sáng nay Hà Nội mưa buồn quá

Giấu mình trong góc quán buồn tênh
Ngoài hiên vắng, mưa cứ rơi rơi mãi
Những giọt mưa mảnh như tơ đan mãi
Vào hư không, vào ám ảnh, tương tư

Ai chả có thời, mơ mộng, ngu ngơ
Vĩ cuồng hóa, những điều nhỏ nhặt
Thần thánh hóa những con người chân thật
Hóa mộng mơ khi sương rớt bờ vai

Ai cũng có thời, trai trẻ, rộng dài
Tơ tưởng đuổi, ước mơ, quên bươn trải
Chân dép đứt ngỡ mình như Nguyễn Trãi
Ngả lưng lên sự vĩ đại thánh nhân

Vậy mà tôi, khi đã sắp tứ tuần
Vẫn mơ mộng, vẫn hoài mơ mộng mãi
Con tim trống vẫn chưa từng yêu lại
Môi nứt tung vẫn đợi một nụ hôn

Phải chăng ta là kẻ mất khôn
Xa hiện thực, và mong manh dễ vỡ
Yêu một lần, và mơ điều không rõ
Giận một người, rồi yêu vũ trụ mơ

Thôi, nhủ mình, ta kẻ khù khờ
Cứ dấn bước trên con đường gian khó
Những điều mong, cuối con đường sẽ tỏ
'Không thành công, ta có thể thành nhân' ...
Mơ mộng 1 TY!
 

archer

Đại Tá
Nguyễn Đình Toàn anh nghe rồi, không phải là không hay, nhưng mà nó khác với cách cảm của anh
Em so sánh mà xem, nói về yêu một người, Trịnh nó khắc khoải, nó đau đớn, nó dằn vặt, nhưng toàn tự trách mình thôi, không hề trách người kia. Mọi thứ đều do mình, tại mình, vì mình, đến cả đau khổ hay hạnh phúc, nó rộng lớn như biển, như trời, nhưng là một thế giới nằm gọn trong con người của mình. Thành ra, nếu hát như Nguyễn Đình Toàn, nhắc về nỗi đau ở bên kia sườn dốc (hoài niệm) anh nghĩ hơi khác với cái khắc khoải mà Trịnh muốn nói đến (đang trong nỗi đau, dù nỗi đau đó có thể rất lâu rồi, nhưng con người hiện tại thì vẫn còn trong nỗi đau đó).

Nếu em không thích một sự dằn vặt, vật vã theo giọng Khánh Ly, em nghe chính Trịnh hát, nó cũng khá hay, không phải vì giọng ông ấy hay, mà ông ấy hát theo cái tư duy của người sáng tác, cái trạng thái của người sáng tác, rồi so sánh với Nguyễn Đình Toàn, xem có thích hơn không.

Nói chung là theo gu, như bài Gửi người em gái, mọi người cứ thích nghe Tài tử Ngọc Bảo, anh thì lại không, mà ghét nữa là khác, anh nghe ông ấy cứ lờm lợm văn hóa cave trác táng phù phiếm, không chịu được, anh lại thích nghe Hồng Nhung, Tuấn Ngọc hát bài đấy. Gu thôi em, không đúng sai gì cả
Thánh phê bình âm nhạc rồi! :confused: Cuối cùng thì có gì là ko phù phiếm, tội gì mà ko trác táng :p
 

Hoa anh tuc

Thượng Tá
Ai bảo "cứ đào hoa"
Ai bảo "rõ đa tình"
Ai bảo "yêu hết mình"
Để rồi "tim rạn vỡ"
Để rồi "lòng đau khổ
Ôm nỗi nhớ suốt đời"

Tình yêu đầy rồi vơi
Không duyên nhưng còn nợ
Dẫu không nên "chồng - vợ"
Mà chẳng quên được nhau
Tóc xanh giờ phai màu
Bàn tay xưa còn ấm
....
....
 

Bình luận từ Facebook

Top