Tuy nhiên, ngay từ thời điểm HLV Lê Xuân Phong gọi Lê Tiến Đạt (vốn là học trò ruột của mình ở đoàn Quân đội) vào danh sách tập trung ĐTQG, nhiều người đã cho rằng kiểu gì cũng sẽ có chuyện “quân anh, quân tôi” trên tuyển.
Việc bố trí Tiến Đạt trong đội hình đồng đội nam không chỉ khiến Đào Duy Hoàng vì uất ức quá phải khóc, mà cả các VĐV khác trong đội đều phản ứng, dẫn đến trận thua “muối mặt” trước ĐT Indonesia ở bán kết.
Không chỉ xếp học trò của mình đánh ở nội dung đồng đội nam, HLV Lê Xuân Phong ưu ái cho VĐV Tiến Đạt đánh ở 3 nội dung còn lại, nhưng đều thi đấu không thành công. Trong khi đó, Duy Hoàng chỉ được đánh ở đúng nội dung đơn nam, ngay cả khi VĐV này có chuyên môn cao và đánh rất ăn ý với các trụ cột trong đội.
Đây không phải là lần đầu tiên ở đội tuyển bóng bàn có những rắc rối liên quan đến nhân sự. Tiêu chí tuyển chọn VĐV đáng lẽ phải công khai, minh bạch thì ở môn bóng bàn, luôn nhập nhèm, nặng tính “quân anh, quân tôi” hay ưu ái cho người thân quen.